Dâm nữ xôi thịt khoe cặp bưởi cực phẩm

Hoàng đặt tay lên tay cô, bàn tay anh ấm nóng bao lấy những ngón tay lạnh buốt của cô, giọng dịu nhưng kiên định: “Em yêu, nếu có gì, nói với anh, đừng sợ, anh ở đây mà.” Thư hít sâu, đôi môi mím chặt, cuối cùng không giấu nữa, cô thì thầm: “Anh, là Nam, hắn bảo em gặp hắn tối nay, nếu không hắn gửi ảnh nhà hàng cho anh.” Hoàng siết tay cô chặt hơn, đôi mắt anh thoáng tia giận cháy lên, nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Hắn còn dám đe dọa em sao? Thấy Thư, hắn nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy toan tính, “Thư, em tới rồi, tốt lắm, anh tưởng em không dám.” Hắn đứng dậy, bước tới, đôi giày da bóng loáng đạp lên lá khô phát ra tiếng “rộp rộp” khô khốc. Đôi mắt anh sắc lạnh, quét qua từng góc công viên, tay siết chặt trong túi áo, “Nam, mày dám xuất hiện, tao sẽ cho mày biết tay.” Anh nghĩ về lời Thư thú nhận, cảnh Nam sờ soạng cô trong phòng khám, và lòng anh rối loạn, “Hắn đụ em trong đó, sao anh vừa muốn giết hắn vừa muốn tưởng tượng thêm? Sáng sớm ngày 29 tháng 11 năm 2025, tia nắng nhợt nhạt từ bầu trời phủ đầy mây xám xịt len lỏi qua lớp rèm vải mỏng manh trong căn nhà nhỏ của Thư, rọi xuống sàn gỗ bóng loáng, nơi những vệt sáng mờ nhạt trải dài như những vệt nước khô cạn trên kính. Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng.